Tôi làm việc cho một công ty bất động sản còn chồng thì làm việc trong lĩnh vực IT. Chúng tôi quen nhau qua sự giới thiệu của một người bạn. Lúc đầu khi gặp chồng, tôi nghĩ anh ấy là một người chán ngắt, chẳng có gì nổi bật và đáng thu hút nên không thích cho lắm. Nhưng chồng tôi lại có quan điểm "đẹp trai không bằng chai mặt", anh ấy quyết tâm phải tán đổ tôi bằng được.
Hàng ngày, anh đều đợi tôi ở dưới nhà để đưa đi làm, cuối tuần thì rủ đi chơi, thỉnh thoảng đang làm việc anh lại nhờ người mang cho tôi cốc trà sữa hay ly cà phê. Sự quan tâm của anh dần khiến tôi có thiện cảm, không còn ghét như lúc ban đầu nữa. Sau một thời gian cho nhau cơ hội, tôi nhận ra chồng mình là một người khá hài hước nhưng cũng rất tâm lý. Dường như, sau hai năm bên nhau, tôi đã yêu và chẳng thể rời xa anh được nữa.
Điều kiện gia đình chồng chỉ ở mức trung bình, nói chung để nuôi anh học đại học trên thành phố là cả một nỗ lực của bố mẹ chồng. Ngày mua căn nhà mà vợ chồng tôi đang ở, hai đứa chỉ có khoảng 150 triệu, còn chủ yếu là bố mẹ tôi đã cho. Khi chúng tôi kết hôn, nhà chồng chỉ đưa 100 triệu để tổ chức đám cưới và đặt tiệc. Vì cảm thấy điều kiện nhà mình không tốt nên chồng luôn cảm thấy có lỗi với tôi. Thực tế, tôi không nghĩ như vậy và tôi cũng không quan tâm nhiều đến chuyện tiền bạc.
Hai năm sau, cuộc sống của vợ chồng tôi dần ổn định, cũng gọi là để ra được một chút phòng thân. Lúc này, nhà mẹ chồng tôi ở quê trong diện quy hoạch để phát triển, nên phải phá bỏ, tiền đền bù cũng kha khá. Mẹ chồng nói sẽ đưa cho vợ chồng tôi 400 triệu, số tiền còn lại, ông bà sẽ dùng để dưỡng già.
Tôi cảm thấy xấu hổ vì nghĩ mình vẫn còn trẻ, còn sức lao động lại đi lấy tiền của bố mẹ già để tiêu, nghe hơi kỳ kỳ. Vì muốn có một lời khuyên đúng đắn nên tôi liền gọi cho mẹ, bà tâm sự: "Bố mẹ chồng con vất vả cả đời rồi, có số tiền này thì những năm tháng sau này ông bà có thể sống sung túc. Hai người sẽ không phải lo lắng về việc sau này sẽ ở với đứa nào, ai chăm sóc mình nữa". Tôi nghĩ những gì mẹ nói rất hợp tình hợp lý và cũng đúng với ý của mình nên đã bàn với chồng từ chối nhận số tiền, để mẹ giữ chi tiêu lúc tuổi già.
Một năm sau, vợ chồng tôi về quê thăm bố mẹ chồng, tôi rất bất ngờ trước những gì mình nhìn thấy. Ngôi nhà bố mẹ ở giờ đã được xây mới hoàn toàn. Vì ở đây gần khu du lịch nên bố mẹ chồng tôi đã đầu tư một khu trang trại và trồng nhiều cây ăn quả ngay bên cạnh. Rất nhiều khách du lịch biết đến khu sinh thái của bố mẹ chồng và tìm đến tham quan, có thể nói, nơi này bây giờ trông giống như một thiên đường.
Cũng nhờ có khu trang trại này mà bố mẹ tôi có thêm nguồn thu đáng kể hàng tháng, ông bà chẳng cần tiền con cháu biếu mà vẫn sống thoải mái. Nhìn những thành quả mà một năm qua bố mẹ chồng gây dựng, tôi cũng thấy vui lây và thầm thán phục sự nhanh nhạy của ông bà. Mẹ chồng cũng khen tôi lắm, bà bảo tôi là cô con dâu hiếu thảo, biết lo nghĩ cho gia đình chồng.
Quảng cáo
Nghĩ lại, tôi thấy quyết định của mình trước đây thật đúng đắn. Nếu lúc đó tôi nảy sinh lòng tham, lấy số tiền mà bố mẹ cho thì có thể bây giờ gia đình tôi đã không có cơ ngơi như hiện tại. Tuy đó mới chỉ là một tài sản nhỏ nhưng bước đầu đã giúp chúng tôi có thêm nguồn thu nhập ổn định, cuộc sống ngày càng phát triển theo chiều hướng tốt đẹp hơn. Điều quan trọng là, hiện giờ tình cảm giữa tôi và mẹ chồng rất tốt đẹp, bà coi tôi như con gái và chẳng hề có khoảng cách như những gia đình khác, chỉ như vậy đã khiến tôi thấy mình hạnh phúc lắm rồi.
(Xin giấu tên)